Kinh tế học : Sự phân phối lại tối ưu theo pareto
(Pareto – optimal redistribution)

Sự dịch chuyển thu nhập hoặc của cải từ một cá nhân này sang cá nhân khác làm tăng độ thỏa dụng hoặc sự thỏa mãn của cả người cho lẫn người nhận, do đó đem lại sự cải thiện Pareto.

Sự phân phối lại tối ưu theo Pareto có thể xảy ra nếu như một cá nhân nhận được một lợi ích nào đó từ một cá nhân khác – coi như kết quả của một tình cảm nhân đạo (Tặng quà cho hội từ thiện là một ví dụ về kiểu phân phối này).

Kinh tế học phúc lợi theo truyền thống đã dựa vào nguyên lý Pareto, nguyên lý này đòi hỏi có một sự thay đổi để làm cho ít nhất một người khá lên và không ai kém đi, sự thay đổi này có thể coi là một sự cải thiện. Do đó, các vấn đề về sự phân phối lại nói chung làm cho một số người kiếm được lợi trong khi gây hại cho một nhóm khác, khó phân tích trong khung cảnh kinh tế học phúc lợi. Tuy nhiên sự phân phối lại tối ưu theo Pareto có thể phân tích được.

Song nhiều nhà kinh tế học xem sự phân tích tối ưu Pareto là một quan điểm quá chặt chẽ đối với các vấn đề về công bằng phân phối.

Theo David W. Pearce - Giám đốc Trung tâm kinh tế môi trường London – (1999).
Từ điển Kinh tế học hiện đại. Nhà xuất bản Chính trị quốc gia, Hà Nội.